
(from the book Drawing Dimension – Shading Techniques: A Shading Guide for Teachers and Students (How to Draw Cool Stuff))
From light (and hard) to dark (and soft) : 9H -> 9B. Most common ones are HB and 2B.
(from the book Drawing Dimension – Shading Techniques: A Shading Guide for Teachers and Students (How to Draw Cool Stuff))
From light (and hard) to dark (and soft) : 9H -> 9B. Most common ones are HB and 2B.
Nay mới phát hiện ra một trang web có rất nhiều hình dạng illustration của cơ man là objects. Thỉnh thoảng rảnh không biết vẽ gì có thể vào đây pick lụi một món và ngồi sketch cho vui 😀
Welp, I grab some new pencils, again. I do draw a lot, but I have enough lead holder, I note a lot but I have enough 0.7mm, I sketch a lot, but I have enough 0.5mm… Anyway I’m happy.
Sharing a photo of some auto-advance pencils I’m lucky to have. Generally among the in-use pencils I prefer the lousy clicking noise/action ones but having some high tech mechanical pencils is nice. After a few months of using each of them, some annoyed me, some made me fascinated and completely changed my mind.
Left to right
Faber Castell alpha-matic : my favorite, ergonomic weight distribution, classic design, sadly they don’t make MPs like this anymore. The clip is unique. One of the best auto advance MPs I’ve ever tried, available in other materials such as titanium. If there is one word I could use to describe this pencil, it would be Magnificent. 0.5mm. Early 1980s, discontinued.
Rotring Altro : found the black and white versions at the same time last year and use them usually since. Mostly plastic, lightweight, sophisticated design but easy to open and see what is inside, weird clip like the Rotring 900. The auto advancing feature work smoothly. They feel much more comfortable than they look. 0.7mm. Early 1990s, discontinued.
Ticonderoga Sensematic+: Don’t remember why I have 2 of them, maybe they were sold in a pack of two. Easily affordable. The auto advance just works. Cannot click to advance so a bit frustrated to use when one wants to manipulate the lead manually (for whatever reason). Somehow I feel this pencil won’t be broken as easily as other pencils in this group (especially you guys, Orenz Nero and KT Dive). This Ticonderoga has a BIG compartment that can hold a lot of spare lead in the back when unscrewed, pretty neat. 0.7mm.
Pentel Orenz Nero and Orenz AT
De nos jours pencils, we have enough reviews here already so I don’t need to say more. Just one thing, I appreciate the Orenz Nero and AT because they have a drafting tip, my favorite type of pencil. Especially Orenz Nero, the only auto-advance pencil supports 0.2mm (I use 0.5mm though) from what I know. The AT has some color variations, which is why I have two.
Kuru Toga Dive : Well it’s the Kuru Toga Dive.
Use it often but for other reason : expensive so I have to make it worth. I had it last year with half the price as it is now, but it was still overpriced at time. Amazing engineering, futuristic nib design, the ‘click’ sound when capping is satisfying. The only auto advance mechanism who doesn’t require the sleeve to touch paper.
That’s it. Pilot Automac and Faber Castell Tk-Matic were what I’m interested in as well, but for now these pencils are more than enough, I’m loving them. There are also lots of other amazing auto advance MPs I see experts here posting before. But searching for them? Maybe another time.
Well, I was a fan of COPIC. Was.
I’m not an artist whatsoever, but I like drawing and coloring, so in my arsenal, I have a full set of COPIC SP Multiliner and many COPIC CIAO during these years, and I enjoyed them.
When I first hearing about COPIC SP Multiliner few years ago, I immediately became a fan, since I like the concept of replacable nib, and refillable ink. I like them not bacause of economic reason (well in the past yes, university students don’t have much money), but I’m also a careless dude with the constant fear of dropping, pressing to strong etc., and the feeling of having my pens fixable eases me whenever I use them.
The same reason went for COPIC CIAO, refillable ink may sometimes be a nuisance and a mess. But having the capability of playing around with the marker has a very relaxing value.
Till today, 2025.
I’ve learned that the refill-ink is reduced in volume for the increased price (for the marker). Inflation ? I understand. But COPIC reduce the volume while increase the price at the same time is a scummy move.
I also learned today that in 2021 COPIC stopped supporting the spare nib for COPIC SP Liner, but the COPIC SP Multiliner is still being sold. WTF? What the point of selling the product but you stop supporting the product left and right ? About this point, Canon is the same, they stop manufacturing the ink for the Portable Printer QX10, but they’re still selling the printer. Evil.
What to do now ?
Too bad, not many choice for replacable nib (there is but I will write anothe blog post). For Copic SP Fineliner nib repacement, now we can still find some left on Amazon. Or switch to disposable pens like Sakura Micron, Ohuhu, Graph’IT etc.. they are great. COPIC also has disposable fine liner pen, but fuck them.
For marker, recently Ohuhu is a very capable candidate, and the quality is pretty good, I have dozens of Ohuhu Markers, and they are great : saturation, blending, longitivity… and they support many colors as well. Graph’IT also jumps on the “refillable” wagon as well, which is great since in my region finding a graph’it marker is very easy (europe). Anyway, among Ohuhu, Graph’it, Promarker, Faber-Castell… I realized that COPIC is overpriced and seem to forget about what made them great : good quality and good durability, now they don’t respect consumers anymore. It’s sad but it’s a good lesson for me, there is no reason to be a fan of an only brand if they don’t care about their customer.
Recently I want to re-learn some techniques I has when I was in highschool : calculators.
I think it’s good for boosting my aging brain, and also for the nostagia. Then I went and bought the Casio Classpad 400+E and the Casio FX CG50; together with TI NSpire CAS II and HP PRime G2 I bought few years ago for my engineer jobs, now I have enough to play with.
I also discovered that reddit has a sub for that : r/calculators which is nice (people there are not so nice however, as expected for weirdos who like maths haha), I now know there is RPN calculator maker named SwissMicros, but that’s another story, they are pricey, and not right for the moment.
So, when owning these monster of calculating, finding goos resources for tutorials, tricks and techniques is th enext step. Here is what I found :
These sites have programs which users developped and shared, I found lots of real useful technical stuff there.
So, happy learning.
Bao giờ bắt đầu viết một bài gì tôi luôn tự nhắc mình là tôi không giỏi văn, nên không phải viết để mong đợi có một bài cực hay, hay là một bài với nội dung cực kì hữu ích… Nah, viết chỉ vì muốn viết, lâu lâu thêm vài câu đùa giỡn có nó thỏa chí hài độc thoại (người ta chuyên nghiệp thì gọi là stand-up comedy, còn tôi lười và là tay ngang nên tôi tự gọi là lay-down comedy – nằm viết, ngồi viết). Cái đầu hay nghĩ linh tinh nên càng phải viết để lưu lại cho ngàn đời sau. Thủ nghĩ xem, ngàn đời sau ai đó lục internet và đọc được những gì tôi biết và thốt lên “What the fuck is this rubbish”, thật là phấn khích.
Từ chuyện không giỏi văn : chỉ mỗi năm tiểu học thì tôi còn kiếm được điểm văn cao cao một chút : văn tả cảnh, câu đơn, đầy đủ chủ ngữ vị ngữ v.v… qua trung học bắt đầu tay viết cùi đi : chữ cũng chỉ ở mức rõ dễ đọc chứ không đẹp, còn câu cú thì lủng củng, trình bày thì lan man lạc đề. Nhưng không sao, không hề nao núng, xông vào đại học không ai có thể chấm điểm văn của tôi nữa, cũng chẳng ai gò phải viết thế này thế kia mới được nữa, cùng với Yahoo360, WordPress và FB notes, tôi có thể viết tẹt ga, dở kệ, chỉ để thỏa cái sự muốn viết. Luận tinh tinh có, cảm xúc có, phim hay có, sách dở cũng có.
Cho đến chuyện viết gì : khi tuổi trẻ (tôi lúc đấy) “xông” vào đại học và sau đó là “xông” vào đi làm kiếm xèng lính mới tò te, cuộc sống đổi khác làm đề tài viết khá là nhiều, thông tin nhiều hơn, bạn bè ở khắp bao miền nhiều hơn, cảm thấy cuộc đời bất công hơn, bố mẹ cũng không sát nách rửa chén giặt đồ nấu ăn chở đi học cho nữa v.v… Nữa là lúc đấy tôi có cảm giác xã hội có nhiều thời gian hơn bây giờ (nhưng rõ ràng là không đúng lắm, vì ngày vẫn 24 tiếng và một năm vẫn nhiêu đó ngày kia mà, vũ trụ có giãn nở chắc không kéo ngày ngắn đi chứ?). Trước, người ta có nhiều thời gian để đọc sách, forum, mấy bài phân tích hướng dẫn, truyện tranh nhiều kì hơn. Rồi cả hồi đó học cái gì cũng mua sách về cả bộ gần 5 6 cuốn chỉ để học một cái mình chả bao giờ dùng (tôi có mua bộ C# về trang trí tủ sách, hồi đó dọc được hết intro thì mở truyện tranh ra đọc vui hơn). Học kiểu đọc, ghi chép ấy nó đòi hỏi phải tưởng tượng một chút, suy nghĩ một chút. Về sau này cái gì nó cũng ngắn gọn đi, course thì video (tiện thật), Python thì package sẵn hết cả, Photoshop thì preset đầy rẫy, thậm chí điện thoại kéo vài cái thanh vớ vỉn cũng tẩy nám văng tận bên kia quả đất. Youtube cũng toàn video ngắn bớt đi, Tiktok cũng những đoạn ngăn ngắn, tôi không dám nói là những video như vậy hời hợt hay thiếu nội dung, chúng nó vẫn đem lại thông điệp gì đó, nhưng trong khoảng thời gian 1, 2 phút cực ngắn như vậy mà truyền tải được nội dung mong muốn thì mấy bạn làm video phải công nhận là giỏi : khả năng tóm tắt nội dung, nói đâu đúng đó, xúc tích v.v… những cái mà tôi không có. Xem ra đẹp trai thôi chưa đủ mà phải có thêm một cái gì đó. Người xem cũng làm biếng hơn hay sao : viết hơi dài một chút thể nào cũng comment là “dài quá không đọc” hoặc “like trước đọc sau” (rồi quên luôn). Ah mà không, không phải mọi người làm biếng, là nhiều việc quá rồi không có thời gian. Thật là đáng tiếc, vì âm mưu làm phung phí thời gian của người khác mà tôi ấp ủ đã không thành công. Chủ đề cũng khó hơn : mở mắt ra là chính trị, chiến tranh, âm mưu, showbiz, tôi chả giỏi tìm thông tin cái nào cả, viết về sách, khoa học hay phim thấy cũng không hút lắm, mà càng ngày càng thấy mình biết ít, trên mạng chuyên gia thì nhiều, nói một câu vô thưởng vô phạt là chuyên gia bay vào tư vấn miễn phí ngay, tiếc một cái là khi hỏi thêm thì chuyên gia lặn mất tăm.
Đủ lý do làm nhụt chí, chả biết sự thật nó như thế, hay là thêm tuổi thì tánh xấu đi, lười hơn, hay bàn lui hơn không nữa.
Nhưng vậy không có nghĩa là ngưng viết.
Hóa ra tôi viết cũng có người đọc, không phải khán giả đông nghịt nhưng cũng là những bạn đọc tích cực (phải dừng ngang xin lỗi các bạn đọc là viết 1 bài/năm thì xứng đáng bị quăng vào sọt rác). Hồi trước có một bài viết về chuyện tôi đọc sách như thế nào, có feedback từ một bạn tôi chả quen chả biết, chỉ biết là bạn ấy thích, và cũng nhờ tôi mà bạn đấy tìm ra một mớ đầu sách để đọc, cho việc học toán của bạn ấy và chuyện giải trí nói chung. Hay là cái bài viết về Sherlock mà có một bạn mình rất quý đã nhắn tin riêng cho mình cảm ơn (có gì đâu cảm ơn nhỉ, mình phải cảm ơn bạn kia). Hay là một em đột nhiên nhắn tin qua hỏi dạo này còn viết không; có chứ vẫn viết, mấy bản nháp chắc lên cả nghìn (thật đấy), nhưng FB remove note với cả ít thời gian đi nên viết được một chút thì lại đứt mạch mất tiêu. Viết linh tinh thôi mà cũng có người đọc, xem ra mình siêu. Đồ là nếu mình chuyển qua viết nghiêm túc, thì.. sao cũng không biết nữa, chắc chả còn ai (đùa thôi, mình sẽ nhắn tin cho mẹ bắt mẹ like).
Tôi thích những người viết blog. Với tôi, những người nói hay là giỏi, những người viết (chưa cần giỏi) thì lại càng tuyệt vời hơn. Khi giấy trắng mực đen, người ta phải suy nghĩ nhiều hơn, chữ nghĩa phải chuẩn hơn và giải thích phải rõ ràng hơn. Những cái ấy đòi hỏi một trình độ nhất định, không phải ai cũng làm được. Muốn viết thì phải biết, muốn biết thì phải đọc, phải xem, phải suy ngẫm. Khi nguyên liệu đã đủ, cộng thêm một tí kinh nghiệm và khả năng trình bày là có thể mần được một cái gì đó rồi. Khả năng trình bày là một trong những khả năng mềm mà tôi thấy rất quan trọng, hồi xưa đi dạy mấy em sinh viên ĐH hay về sau này hướng dẫn mấy cô cậu master, tôi thấy các bạn hay quá tập trung vào chuyên môn mà quên mất việc quan trọng nhất là phải truyền đạt được nội dung cho người nghe. Viết là một trong những cách rèn luyện kỹ năng này (bên cạnh vẽ và chơi nhạc, và nhiều công cụ khác nữa, nhan sắc chẳng hạn, hô hô lại linh tinh). Khi khả năng truyền đạt được cải thiện, nó tốt cho việc giao tiếp, và cả giáo dục nữa (hãy nghĩ về những cuộc đối thoại giữa bố và con : “Tại sao nó lại như thế?” / “Tại vì bố muốn như thế?”). Càng hiểu biết nhiều, bạn sẽ càng thấy mình ngu đi, hay quá.
Xem ra khi lớn lên, thì thời gian rảnh rỗi lại ít đi. Vậy nên tranh thủ được lúc nào hay lúc nấy. Chứ chờ đến lúc “từ từ khi nào rảnh rồi viết”, thì hơi khoai.
Chưa mùa thu nhưng tôi đã muốn viết về mùa thu.
Mùa hè nắng nóng nên ngày làm việc không hiệu quả lắm, phải lôi việc ra làm ban đêm. Mà ngồi ban đêm thì hay nghĩ miên man.
Thời gian nó qua nhanh thật ấy, thoáng phát mùa hè đã gần xong và tôi nhớ cảm giác đón mùa thu của các năm trước đến cứ như mới của ngày hôm qua. Chúng đồng nghiệp còn dám mở miệng đùa giỡn về Noel rồi cơ, từ từ thôi các bạn ợ, hãy để cho đứa Việt Nam như tui đón Trung Thu đã (có thật là đón Trung Thu không, không ai biết, không ai quan tâm), còn các bạn hãy đón Halloween, sau đó chúng ta từ từ nói chuyện về cuối năm.
Tôi thích màu xanh dương đậm và màu đen ngay từ lúc sinh ra (¹), nhưng sau này tôi phát hiện ra tôi thích cả cái màu cam cam vàng vàng của lá mùa thu khi chúng nó chưa bị mưa dập cho ướt, tôi cũng thích cả cái màu xanh xanh của nước hồ mùa thu, kiểu khe khẽ ít động đậy nhìn xa cứ tưởng là gương, lại gần thì lại sợ nó như gương thật lại thấy cái bản mặt của mình quá chói mắt. Mùa thu là combo của hai màu này, nên đi trong mùa thu thiệt là dễ chịu, với cả trời chưa kịp lạnh, còn cái nóng thì đã là của ngày hôm qua.
Nhạc của mùa thu cũng hay, tôi không thích mấy bài chia tay chia chân sầu não, tôi thích cái từ melancholy của tiếng Anh, có một ông đã định nghĩa melancholy là sad happiness hay happiness of sadness gì gì đấy, thiệt là đúng. Còn Google dịch melancholy là U sầu thiệt đúng chất Google. Nghe nhạc mùa thu mà gạch bỏ đi mấy từ chia tay, yêu v.v… thì lại thấy melancholy. Thu vàng của Cung Tiến này. Bạn mà bị hơi hơi hơi hơi hơi trầm cảm nữa thì mùa thu thật là toẹt, buồn nát dis ấy (nghiêm túc mà nói thì trầm cảm là moọt vấn nạn đương thời nên đùa đến đấy thôi).
Mùa thu cũng là một cái cách thiên nhiên nhắc con người rằng ông trời vẫn còn nhẹ nhàng với thế giới lắm, chả nóng bể óc chả lạnh teo trym, cũng chả có phấn hoa hay mưa nhiều. Bạn càm ràm gì về mùa thu kệ bạn. Cái thời điểm giao mùa ngay trước và ngay sau mùa hè thật là hay, một bên là lá xanh rực rỡ, một bên là vàng um cả một góc trời.
Mùa thu nó cũng kích cái biệt tài của tôi, đó là lười biếng. Bình thường vào một thời điểm bất kỳ trong năm tôi đã lười rồi, nhưng mùa thu nó lên đỉnh điểm ấy. Chả ai lại đi cày cuốc như điên giữa tiết trời mát mẻ và xung quanh thì cứ cam cam vàng vàng xanh xanh trong veo cả (*nhìn quanh thấy ai cũng đang hối hả làm, im*). Và ngay lúc này đây cái biệt tài đó nó lại kích lên. Tắt máy.
(¹) Chắc vậy.
Vui vui cơ thể người
Nay có gặp một câu hỏi như thế này :
Tại sao lỗ dis bị trầy nhưng đi ị không bị nhiễm trùng, nhưng nếu lấy shit bôi vào bất kì chỗ trầy xước nào trên cơ thể sẽ bị nhiễm trùng.
Trả lời thế này :
Các mô xung quanh lỗ dis và trực tràng có khả năng chống nhiễm trùng tốt hơn nhiều so với những vùng da khác trên cơ thể. Khả năng lây lan và nhiễm trùng thấp hơn rất rất nhiều so với những vùng da khác. Vậy nên những vết trầy xước hay phẫu thuật ở lỗ dis việc xử lý vết thương đơn giản hơn những chỗ khác.
Hỏi tiếp : nếu mấy mô này hiệu quả như vậy tại sao nó không phát triển ra toàn cơ thể nhỉ?
Trả lời tiếp : không cần thiết, với lại chẳng ai muốn mình nhìn giống cái lỗ dis cả.
Bài học hôm nay đến đây là hết, chúc mừng bạn đã biết thêm về sức mạnh của lỗ dis.
Trước khi đi vào tính toán một công trình, cần kiểm tra xem có đủ dữ liệu để tính toán hay chưa. Dưới đây là một list cần kiểm tra trước khi bắt đầu công việc :
+ Mô tả công trình / mục đích sử dụng công trình:
Công trình là nhà ở, hay travaux publics, hay ouvrages d’art … bởi vì mỗi công trình sẽ có một quy chuẩn, yêu cầu khác nhau …
+ Mong muốn của client :
Những quy chuẩn chung có thể được chỉnh lại một chút dựa theo yêu cầu của khách hàng (hoặc có khi khách hàng đã tự tính toán rồi nên không cần phải làm double công việc nữa)
+ Điều kiện công trường :
Công trường có bị vướng nhà dân hay đường ray xe lửa không? Công trình có bị ngập nước không? V.v..
+ Tải trọng
+ Hình học của công trình : khung, hay là dầm? Dalle hay là mur de soutènement?
+ Vật liệu : beton và thép cường độ khác nhau sẽ ảnh hướng rất nhiều đến các chi tiết tính toán sau này. Một vật liệu khác như gỗ, thép cũng thay đổi hoàn toàn ứng xử của công trình.
+ Điều kiện biên : công trình gối tựa đơn, hay là ngàm, nền móng có độ cứng bao nhiêu, móng đơn hay móng cọc hay móng bè v.v.. tất cả những chi tiết này sẽ ảnh hướng tới định nghĩa của mô hình tính toán cũng như ứng xử của mô hình. Công thức cho các điều kiện biên khác nhau cũng sẽ khác nhau.
+ Độ bền công trình (durability)
+ Công trình có hoạt động chống hoả không ?
+ Performance của công trình: biến dạng, độ võng, rung động v.v…
+ Ảnh hưởng của những công trình phụ lên công trình chính
+ Điều kiện móng và đất
+ Linh tinh khác…